Wednesday, October 13, 2010

Vết thương







VẾT THƯƠNG!

1. Vết thương. Ta có thường phải mang những vết thương không. Một hôm nào xắt gọt bất cẩn không chánh niệm, ta tự cắt mình một nhát, đứt tay. Một vết thương xuất hiện. Đó chỉ là một vết thương nhỏ, những vết trầy xước ngoài da. Một bà mẹ sinh con theo phương pháp phẫu thuật: một vết thương lớn. Những vết cắt trong da trong thịt. Có một loại vết thương khác trong tim, người ta gọi là vết thương lòng. Vết thương này đau không, lâu không. Với loại vết thương không phải vết thương lòng, ta có thể chịu đựng, chịu đau, rịt thuốc một thời gian từ vài ngày đến một tuần mười bữa thì hết đau, vết thương lành. Còn vết thương lòng. Vết thương lòng thì sao. Ta chỉ đau lòng thôi, chỉ cảm thấy buồn bã, khổ sở. Nhưng tại sao ta phải đau lòng, buồn bã, khổ sở nhỉ. Như là có một cái gì không bình thường ở đây. Do đâu mà ta phải nhận lãnh vào thân vết thương lòng. Do kì vọng, ngộ nhận và lầm tưởng? Ta tưởng rằng người như thế nhưng hóa ra không phải. Ta tưởng bạn đời là thích hợp với ta nhưng hóa ra không phải. Và có lẽ vì tình cảm là món nợ lớn nhất cho nên khi đã đặt chân vào con đường đó, thì thể nào, chẳng chóng thì chày, ta sẽ phải nặng mang những vết thương lòng.

2. Một vết thương máu vẫn còn rỉ chảy. Mình có xem đó là vết thương không. Nếu mình không xem đó là vết thương. Đó chỉ là một sự bất đồng trên đường đời, một mâu thuẫn đã được đẩy lên đến đỉnh điểm, dẫn đến kết quả là to tiếng, xô xát (một sự ngược đãi về nhiều mặt). Thì bây giờ mình chọn thái độ im lặng. Im lặng và từ khước hết tất cả mọi thứ, nghĩa vụ cũng như quyền lợi. (Có cái gọi là quyền lợi ở đây không?! God!) Nuôi con là một nhiệm vụ cao cả và đầy giá trị. Sẽ cứ để cho con được ở gần cha, cho đến khi tình hình thay đổi. Còn mình, sẽ đóng cánh cửa bên đó lại, và từ từ, tập cho quen dần một thái độ mới, một thái độ phải khác hơn, như dửng dưng, “máu lạnh” hơn chẳng hạn. Ta có cái bản tâm trong sạch của ta, mà kì thực là không gì có thể làm cho dơ bẩn được, trừ khi sáu căn của ta ta để cho nó dính mắc, trôi lăn theo sáu trần. Sáu căn, sáu trần, ta sẽ nhớ rõ điều này mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút...

Còn nếu mình xem đó là một vết thương. Đó có phải là vết thương không. Vết thương ư. Vết thương thì đâu có gì khó, chỉ cần rịt thuốc vào thôi. Nhưng đây là vết thương gì và mình cần phải rịt những thuốc gì. Vết thương gây ra do sự đi quá giới hạn về bên ngoài của người bạn đời? Vết thương đã lâu về sự không hòa hợp trong tất cả mọi điều của cuộc sống, vết thương về sự bất công và không giúp đỡ? Nhiều vết thương quá. Đối với những vết thương này, ta cần phải dùng những loại thuốc nào đây. Về sự đi quá giới hạn: chấm dứt đời sống hôn nhân. Tôi là vợ chứ không phải là mẹ để cứ phải mãi đi dỗ dành anh những chuyện không đâu. Hôn nhân là một hiệp ước giữa cả hai bên. Nếu một trong hai bên phá vỡ hiệp ước thì sao, thì cứ để mặc kệ à, dễ thế, vậy người ta còn lập ra hôn nhân để làm gì. Còn những vết thương khác: chấm dứt sống chung vì như thế là bất công lắm, và không đáng phải như vậy. Nên đáng cái nào đáng hơn kia. Còn nuôi con. Thì mình cứ nuôi như bình thường. Ráng làm sao để cho con đi du học bằng học bổng. Ráng trang bị cho con kĩ năng sống và ngoại ngữ, tin học, để cho con đi vào thế giới cao rộng ngoài kia. Dạy cho con theo Phật nữa. Cho con gái con trai mua quà về thăm bà nội chúng, còn mình thì sao. Mình thì có lẽ mình sẽ chẳng bao giờ thăm thú gì nữa cả, bấy nhiêu đó đã đủ rồi, bấy nhiêu đó đã đủ chưa, God. Có những điều mình làm được nhưng mình cũng sẽ không làm, vì mình không muốn làm.

3. Buổi sáng chủ nhật. Ngồi ở đây, ở chỗ Na đang chơi theo nhóm Sói con, trong khu vườn chung đầy cây cỏ mát xanh nơi cửa ngõ ra vào thành phố bằng đường bay, trong khi Hàm đang ở nhà ngoại, mình muốn luyện kĩ năng nghe. Nghe chỉ để nghe mà thôi.Và những cái còn lại, thấy chỉ để thấy, ngửi chỉ để ngửi, nếm chỉ để nếm, xúc chạm chỉ để xúc chạm. Như vậy ý của mình sẽ tránh được tham lam sân hận và si mê, đúng không, God. Từng chiếc xe chạy qua trên con đường này. Xe máy có tiếng của xe máy, xe hơi có tiếng của xe hơi. Rồi tiếng còi. Có tiếng lớn, tiếng nhỏ. Và tiếng người xao động quanh đây. Xe cứ chạy ngang qua, hết chiếc này đến chiếc khác không dứt như nước của một dòng sông đang chảy mau về biển rộng. Có cả còi của một xe cấp cứu đang cố lướt nhanh. Cấp cứu. Cấp cứu là một trường hợp khẩn cấp, đặc biệt. Liệu mình có đang rơi vào tình trạng cấp cứu hay không. Thật tình mà nói, nếu đúng là mình đang rơi vào tình trạng cấp cứu thì cũng chẳng có ai có thể cứu được mình đâu, kể cả bạn đời. Chỉ có một người có thể cứu được, đó là chính mình. Hãy tự cứu mình bằng cách phòng hộ sáu căn. Hãy tự mang tặng chính mình bản tâm trong sạch không cấu nhiễm vĩnh hằng. Bằng cách nào đây. Thầy đã bảo rồi, bằng hơi thở, chỉ đơn giản vậy thôi. Đơn giản, nhưng có dễ không. Phải luyện đấy nhé. Theo hơi thở và giữ gìn sáu căn. Giữ hơi thở và giữ luôn bản tâm trong sạch vốn có ở mình. Rồi vượt qua tất cả chướng ngại, vượt qua tất cả chướng duyên, hoàn thành nhiệm vụ: nuôi con và dạy con thành người theo Phật.

4. Cảm xúc là một dòng sông sáu nhánh trôi chảy theo nhân duyên. Ta hãy làm sao phải biết bơi lội để vượt lên trên sáu nhánh sông chảy xiết đó mà đừng để phải bị nhấn chìm. Hãy sống đúng trong cuộc đời và đừng để cảm xúc dẫn lôi mình đi, đừng bao giờ để mình trở thành nô lệ của cảm xúc. Hãy vững bước đi nhanh trên con đường chân lí, bỏ hết những gì không cần làm nặng túi hành trang, làm chậm bước chân mình.

Chúc bạn thành công.

No comments: